BIỂN MẶN

Lượt xem:


BIỂN MẶN
 
Chiều Đà Nẵng, những vạt nắng mông lung trải trên sườn Hải Vân Sơn và bán đảo Sơn Trà. Bóng núi vươn dài ra ngoài biển cả. Gã Khờ một mình lang thang trên bãi biển ở quận Liên Chiểu.
 
Tiếng chuông điện thoại reo lên… Trà My gọi:
– A lô! Anh Khờ à ?
– Ừ! Mình đây.
– Chúng em đang ở Bãi Rạng bên Quận 3. Anh không có việc gì bận thì ra chơi với tụi em. Đêm nay có trăng đẹp lắm. Ra đây cùng chờ ngắm trăng đi anh!
– Ừ lát nữa mình sẽ tới !
 
Gã Khờ tới nơi thì mọi người cũng đã có mặt cả ở đấy. Ai cũng tranh thủ ghi lại khoảnh khắc hoàng hôn trên biển. Trà My mang bộ váy đầm cùng màu với màu nước biển buổi chiều. Cô lại không chụp hình mà ra ngồi một mình trên tảng đá trứng ngay chân sóng. Sóng gầm xô từng cơn đập vào bờ đá. Nước biển tung lên như sương khói làm hình ảnh Trà My nhạt nhòa trước biển cả.
 
– Anh Khờ ơi! Ra đây ngồi chơi.
Trà My gọi khẽ. Gã khờ chầm chậm bước lại gần.
– Anh ngồi xuống đi.
Gã Khờ ngồi xuống một tảng đá trứng bên cạnh. Trầm ngâm giây lát, gã hỏi:
– Trà My công tác và ở ngoài Hà Nội à ?
– Vâng !
– Trà My làm nghề gì ngoài đấy ?
– Em là giáo viên cấp 2, dạy môn mĩ thuật.
– Anh Khờ làm gì ?
– Mình không có việc làm ổn định, rảnh rỗi lại lang thang đi tìm đá.
– Anh tìm đá làm gì ?
– Cũng chẳng làm gì cả, nhưng mình thích nên mình đi tìm.
– Xưng anh đi, đừng mình nữa.
 
Gã khờ lơ đãng nhìn ra khơi xa. Trời hoàng hôn, sóng biển màu tím biếc, dặt dìu đuổi nhau. Từng cơn sóng xô vào bờ, sóng đập vào những tảng đá trứng, sóng vỡ ra tung bọt trắng xóa. Bụi nước tung lên hòa cùng với gió mơn man trên làn da mặt.
 
– Quê Trà My ở đâu ?
– Em quê ở huyện Trà My tỉnh Quảng Nam. Trước năm 1975 bố em ra tập kết ngoài Bắc, lấy mẹ em rồi ở luôn ngoài Hà Nội. Vì thế, em mới có tên là Trà My.
– Anh ra Đà Nẵng lần này làm gì ?
– Mình ra họp lớp. Trước kia mình học ngoài này.
– Đừng mình nữa. Anh!
– Hồi đó anh học gì ngoài này ?
– Học ngành kinh tế.
– Từ trước đến nay mình vẫn là bạn cơ mà.
– Nhưng em ít tuổi hơn anh.
 
Gã khờ lại nhìn ra khơi xa. Ánh chiều đang dần tắt, xa xa ngoài khơi những con thuyền nhỏ nhoi bồng bềnh ẩn hiện sau những con sóng.
 
– Hồi anh học ngoài này chắc vui lắm nhỉ? Chắc cũng quen nhiều bạn gái?
Trà My hơi đỏ mặt. Nhưng Gã Khờ lại chẳng để ý, cứ nhìn ra ngoài khơi ánh mắt mông lung.
– Ừ! Hồi đó mình có quen một người.
– Cứ mình thôi !
– Anh kể cho em nghe đi, kể cái kỉ niệm đẹp nhất í !
 
Gã Khờ chậm rãi thủ thỉ:
– Hồi đó mình mới ngoài hai mươi tuổi, từ ngoài Bắc vào Đà Nẵng học. Mình với em học cùng một lớp rồi quen nhau và trở nên thân thiết. Một buổi chiều mùa hè, hai đứa dạo chơi trên bãi biển Đà Nẵng. Gió nồm nam thổi mạnh làm tóc em tung bay mềm mượt như sóng nước. Mắt em thẫn thờ nhìn ra mãi khơi xa, nơi ấy có con thuyền nhỏ nhoi, mỏng manh bồng bềnh trên sóng.
Đấy là một hình ảnh đẹp nhất mà mình còn nhớ mãi, nó cứ theo mình suốt cả cuộc đời cho đến bây giờ. Thời ấy sinh viên chúng mình yêu nhau thật trong sáng. Cùng nhau thảo luận trao đổi bài để giúp nhau vượt qua những ngày gian khó. Cùng động viên nhau bằng những lời yêu thương ngọt ngào. Trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn của mối tình đầu. Đi ăn với nhau li chè thập cẩm sau những mùa thi.
 
Những kỉ niệm thời đi học của anh đẹp quá! Thế rồi hai người sau này thì sao? Có lấy nhau không?
– Không! Bởi ra trường mỗi đứa một nơi. Và mình cũng khờ lắm.
Trà My bĩu môi lườm:
– Dễ mà khờ được như anh. Nói rồi! Cứ mình, mình… Ghét!
 
Gã Khờ chả nói gì, mắt thẩn thơ nhìn ra mãi khơi xa. Phía đằng đông cuối chân trời đang sáng dần lên một dải ánh vàng.
Hôm nay mười sáu. Xẩm tối là trăng đã mọc. Mặt trăng rất to, tròn trĩnh, mỹ miều. Trăng e ấp từ mặt biển vươn lên. Biển lúng liếng như muôn ngàn ánh vàng. Biển như muốn đòi ôm ấp giữ lấy trăng để tình tự. Muôn ngàn ngợn sóng biển lóng lánh như đang mơn man, như đang vội vã, hối hả hôn lên khuôn mặt tròn trĩnh mỹ miều của trăng. Một dải mây nhuộm lung linh ánh trăng vàng mơ hoang. Trăng bẽn lẽn kéo dải mây che giấu đi gương mặt thắm tươi thẹn thùng. Trăng đã đẹp lại càng thêm mỹ miều vừa tự tình với biển vừa e ấp trong mây. Trăng và mây vần vũ trong vũ điệu và đùa giỡn với biển khơi lóng lánh ánh vàng.
 
Trà My reo lên:
– Trăng đang lên kìa! Đi xuống giỡn sóng biển đi anh Khờ ơi !!!
Trà My chạy xuống giỡn sóng cùng với mấy người bạn cũng đang ở dưới đó. Biển về đêm thật đẹp. Cứ bừng lên như vãi sao mỗi khi có con sóng xô vào bờ. Từng vầng sao đuổi bám theo bước chân người đang đùa giỡn với sóng. Biển xô từng đợt ánh vàng chảy tràn trên bờ cát mênh mông.
 
Trăng đã rời khỏi mặt biển và lên cao sáng trong vằng vặc. Trăng nhìn người đang đùa giỡn. Trăng nhìn biển bao la. Gã Khờ chẳng đùa giỡn với biển và trăng. Gã lặng im đứng nhìn trăng và biển. Tâm hồn gã đang buông thả vào cõi xa xăm vô tận. Hình hài gã loãng tan chảy tràn theo ánh trăng mơ hoang trên bờ cát.
 
Hè 2016
Đăng An
___
Ảnh: sưu tầm trên internet